Gia đình tôi từng sống với bố mẹ chồng 6 năm rồi mới chuyển ra ngoài. Mẹ chồng đã chăm sóc gia đình rất chu đáo khi chúng tôi chung sống một nhà, nhưng sau khi chúng tôi chuyển ra ngoài, bà còn chăm sóc chúng tôi nhiều hơn.
Một hôm, mẹ chồng gọi điện cho tôi và nói sẽ qua thăm nhà tôi. Đúng ngày hẹn, mẹ chồng đã qua với rất nhiều hành lý trên tay. Nhớ rằng hôm đó là sinh nhật tôi, mẹ chồng đã mang món canh rong biển còn ấm vừa mới nấu, cùng với nhiều món ăn kèm mà tôi nói tôi thích khi sống cùng mẹ nữa.
Dọn đồ ra xong, mẹ chồng vội vàng đứng dậy và nói đang bận, nhưng có lẽ là vì tôi sẽ cảm thấy không thoải mái nếu bà ở lại lâu hơn.
“Thật khó để mang hết những thứ này đến, nên đây sẽ là lần cuối. Năm sau sẽ không có nữa đâu nhé!”
Dù lời nói thẳng tuột nhưng mẹ chồng luôn đầy ắp tình yêu thương. Nghĩ lại trong quá khứ, từ khi tôi kết hôn, mẹ chồng đã tổ chức sinh nhật cho tôi không bỏ qua năm nào. Nhìn tấm lưng nhỏ bé của mẹ chồng từ đằng sau, tôi vô cùng cảm động vì bà yêu thương con dâu như con ruột của mình. Tôi thấy thật có lỗi với mẹ chồng và xấu hổ vì lòng hiếu thảo ít ỏi của mình.
Hôm đó, tôi đã bật khóc trước mặt chồng. Nhìn lại bản thân từng cư xử trong khi đặt nặng trách nhiệm lên trên tình yêu thương gia đình, tôi đã nhận ra tình yêu thương thực sự là gì. Tôi sẽ hiếu thảo với mẹ chồng, là người khích lệ tôi bằng tình yêu thương. Đúng vậy, tôi sẽ hiếu thảo bằng hết cả tấm lòng!