Khi chúng ta trông đáng yêu nhất
Lee Jeong Yeon từ Bucheon, Hàn Quốc
Có một thứ chứa đựng những ngày thơ ấu sống động của tôi. Đó là đoạn băng ghi lại bằng máy quay phim mà bố tôi đã mua cách đây khoảng hai mươi năm về trước. Kể từ khi điện thoại thông minh xuất hiện, máy quay phim đã bị lãng quên trong một thời gian dài và thiết bị nhận dạng băng hình không hoạt động. Tôi tò mò về các video trong đó, nên tôi đã tìm một công ty chuyển đổi video thành tệp kỹ thuật số.
Một tuần sau, ổ đĩa flash chứa các đoạn video đã đến. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đều tập trung trước TV với sự hào hứng và xem video. Cả người tôi đen sạm vì cháy nắng, em gái thì rụng hết răng và em gái út thì vừa tròn một tuổi. Xem lại những ngày thơ ấu trong video, chúng tôi không thể không cười khúc khích. Những việc làm của chúng tôi thật trẻ con làm sao! Nhìn ba chúng tôi nhảy mà không có nhạc khi chúng tôi hài lòng, tất cả chúng tôi đều phá lên cười.
Vấn đề là hành động xấu của chúng tôi cũng bị ghi lại. Cãi nhau tranh giành một đồ chơi, vò nát các tài liệu học tập về nhà chỉ vì không muốn làm, làm tràn nước ra mà không hối lỗi, v.v. Các em gái tôi chỉ là những đứa trẻ thậm chí còn chưa đi học, vì vậy chúng trông dễ thương dù có làm hành động gì, nhưng tôi đỏ mặt trước những hành động bừa bãi của mình vì đã là học sinh tiểu học. Không nói về việc nói chuyện với người lớn bằng sự không lễ phép, tôi thậm chí còn thả em gái út của mình phịch xuống sàn sau khi cõng nó trên lưng, và khiến cho các em tôi phải khóc mà không có lý do gì.
Những hành động trong quá khứ mà tôi muốn chối bỏ cứ hiện ra trước mắt. Tôi đã không thèm để ý đến suy nghĩ của mẹ tại hiện trường nơi tôi hành động cáu kỉnh mà nhìn giận dữ vào máy quay phim. Nhưng mẹ trông rất hạnh phúc khi xem lại. Mẹ tôi mỉm cười với mọi cảnh quay, lặp đi lặp lại câu nói, “Ồ, dễ thương thật”, hay “Thật xinh đẹp quá”. Mẹ thậm chí còn vui vẻ nói, “Mẹ nhớ những ngày đó. Đó là lúc tất cả các con hành động dễ thương nhất.” Dường như ký ức của mẹ đã được tạo ra đẹp đẽ hơn nhiều thực tế.
Những lúc rảnh rỗi, chúng tôi cùng nhau tụ tập để xem video. Khi chúng tôi xem xong đoạn video dài 11 tiếng, tôi hỏi mẹ về cảnh nào là ấn tượng nhất. Video chứa đựng quá nhiều kỷ niệm, bao gồm cả những ngày nghỉ lễ quốc gia mà chúng tôi đã ở cùng ông ngoại đã mất, và những kỳ nghỉ hè chúng tôi đã trải qua với người thân cũng như cuộc sống hàng ngày của gia đình chúng tôi. Mẹ suy nghĩ kỹ một lúc rồi chọn cảnh em gái út của tôi đến bên mẹ, khóc và vùi mặt vào đầu gối. Lý do rất đơn giản.
“Bởi vì em ấy cần mẹ.”
Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao tuổi thơ nghịch ngợm của chúng tôi vẫn còn trong ký ức của mẹ như những ngày mà chúng tôi trông đáng yêu nhất. Trong video, chúng tôi thường gọi Mẹ khi đang đạp xe, khi đang nhảy múa vui vẻ và khi đang dụi mắt buồn ngủ sau khi thức dậy. Vì mẹ luôn là số một của chúng tôi nên chắc hẳn mẹ đã hài lòng và vui nhất về những ngày đó. Tuy nhiên, trên thực tế, mẹ chắc hẳn đã kiệt sức nhất khi chăm sóc ba đứa trẻ vô lo vô nghĩ trong những ngày đó.
Bây giờ chúng tôi đều đã trưởng thành, tôi tự hỏi bản thân về điều gì là số một trong tâm trí mình. Dù chúng ta đã trưởng thành về mặt thể chất, nhưng chúng ta nên luôn luôn tìm kiếm Mẹ như những ngày thơ ấu để những ngày này cũng có thể lưu lại trong ký ức của Mẹ như một cảnh quay đẹp khác.