
Có một người đàn ông cảm thấy cay đắng đối với cha mình. Vì bỏ nhà ra đi sau cuộc cãi vã với cha từ hồi còn đi học, nên ông đã không bao giờ tới thăm cha. Sau khi kết hôn, ông có một đứa con trai và coi con là quý giá như con ngươi trong mắt mình. Ông quả quyết rằng mình sẽ không giống như cha. Một ngày nọ, ông gặp lại người thầy cũ và bày tỏ sự phẫn nộ về cha.
“Cha em thật cứng nhắc. Khi em còn bé, ông đã mắng em rất thậm tệ dù đó chỉ là lỗi nhỏ nhặt. Em rất sợ đến gần ông ấy. Cả sáu anh chị em đều đã chỉ gọi mẹ khi có việc xảy ra. Mẹ em cũng đã phải chịu đựng nhiều vì cha.”
Người thầy đang im lặng lắng nghe, liền nghiêm túc đáp lại.
“Tuy không phù hợp nhưng hãy kể lại về ông ấy một lần nữa, và giả sử cha của trò là con trai của trò nhé.”
Người đàn ông cảm thấy bối rối, chìm trong suy nghĩ một lát rồi làm theo yêu cầu của thầy.
“Con trai em không giỏi trong việc nói ra suy nghĩ của mình. Vậy nên nó đã gây ra nhiều hiểu lầm. Thằng bé không thể lại gần gia đình. Nó luôn do dự. Dù cô đơn và gặp nhiều khó khăn nhưng nó cũng không thể hiện điều đó ra bên ngoài. Nó luôn cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ. Thật tội nghiệp và đáng thương!”
Cuối cùng, người đàn ông đã bật khóc. Ngay hôm đó, ông đã đưa vợ và con trai đến thăm cha mình.