
Đó là khi Giáo sư Jared Diamond, một học giả nổi tiếng người Mỹ, đang ở New Guinea thời ông còn trẻ. Một ngày nọ, ông đi vào rừng sâu với những người dân bản địa để quan sát các loài chim, và phải nghỉ đêm ở đó. Ông đã đề nghị dựng trại dưới một gốc cây lớn, nơi các ngôi sao đang chiếu lấp lánh qua những tán cây. Lúc ấy, những người dân bản địa đã nhảy dựng lên và ngăn cản việc đó.
“Đó là một cái cây đã chết, chúng ta không thể biết khi nào nó sẽ đổ xuống. Nó có thể đè chúng ta lúc chúng ta đang ngủ!”
Thay vào đó, những người bản địa đã dẫn ông đến một khu đất trống nơi cách xa cái cây. Ông ấy suy nghĩ rằng người dân bản địa đã lo lắng thái quá, vừa tự an ủi tấm lòng tiếc nuối của mình.
Sau đó, trong khi tiếp tục nghiên cứu trong rừng, ông ấy đã nhiều lần chứng kiến cái cây đã chết bất ngờ đổ xuống. Đến lúc đó, ông ấy hiểu được lời của những người dân bản địa. Bởi vì một hành động vô tư có thể dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn được, nên ông ấy đã công nhận phương thức sinh hoạt của họ, là những người luôn cảnh giác triệt để về điều này.
Trong cuộc sống hàng ngày cũng có những thứ đe dọa đến sự an toàn và hạnh phúc của chúng ta giống như cái cây đã chết. Chẳng hạn như vi phạm luật giao thông, lạm dụng sản phẩm ưa thích, trì hoãn việc phải làm, bất bình v.v… Nếu chúng ta cứ lặp lại những việc ấy như một thói quen, thì chẳng phải cũng giống như việc ngủ dưới gốc cây đã chết và nó có thể gãy đổ vào bất cứ lúc nào sao?