
Vào tháng một năm 2007, một người đàn ông đội mũ trong trang phục tồi tàn bắt đầu chơi vĩ cầm tại một ga tàu điện ngầm ở Washington DC, Mỹ. Trong 45 phút biểu diễn, đã có rất nhiều người qua đường đi ngang qua, nhưng chỉ có vài người dừng lại một lúc mà thôi. Thậm chí hầu hết trong số họ còn không nhìn anh ta.
Hai ngày trước, một buổi hòa nhạc vĩ cầm được tổ chức tại Boston. Vé tham dự có giá hơn 100 đôla đã được bán hết, và buổi hòa nhạc đã kết thúc trong sự cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Chủ nhân buổi hòa nhạc là Joshua Bell. Anh là nhạc sĩ được người Mỹ yêu thích và là một nghệ sĩ vĩ cầm danh tiếng. Thật ngạc nhiên rằng Joshua Bell chính là người đã chơi vĩ cầm ở ga tàu điện ngầm. Một nhạc sĩ nổi tiếng thế giới đã trình diễn bằng tấm lòng ấm áp, nhưng người ta đã chỉ đi ngang qua mà thôi.
Giá trị thật sự không phải là ở địa điểm lộng lẫy hay chiếc vé đắt tiền. Nếu đánh giá mọi thứ dựa vào vẻ bề ngoài, bạn có thể sẽ bỏ lỡ giá trị đích thực của chúng. Chúng ta nên mở rộng tai và mắt của tâm trí để tìm thấy thứ gì đó có giá trị mà chúng ta đã lướt qua bởi vẻ ngoài bình thường hay tồi tàn của chúng.