
“Từ bây giờ, anh sẽ nói lời yêu thương với em và con vào mỗi sáng trước khi đi làm!”
Chồng tôi đã tuyên bố với vẻ trang trọng. Tôi và con gái đã sửng sốt trước phát ngôn bất ngờ của chồng tôi, vốn là một người rất trầm lặng.
“Gì thế, chúng ta có làm sai gì không nhỉ? Chẳng lẽ đây là hình phạt gì sao?”
Thế rồi, chồng tôi cười và nói: “Đến mức em nghĩ đây là ‘hình phạt’ sao? Anh chỉ cảm thấy bấy lâu nay hình như anh đã không thể hiện tình cảm nhiều, nên bây giờ anh muốn thử làm xem”.
Lời nói của chồng khiến tôi nhìn lại mình. Khi mới cưới, chúng tôi hay chào hỏi nhau và thường xuyên bày tỏ tình yêu thương. Thấm thoắt trải qua thời gian dài chung sống, tôi cũng dần quen với cuộc sống thường nhật, và từ lúc nào đã trở nên hời hợt trong việc chào hỏi hay thể hiện cử chỉ quan tâm cơ bản. Mặt khác, tôi lại cố gắng nỗ lực làm cho những người thân quen được vui lòng bằng lời nói và hành động thể hiện tình yêu thương. Vậy mà tôi lại vô tâm đối với chồng, chính là người gần gũi nhất, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhìn thấy anh ấy cố gắng, tôi cũng nghĩ rằng mình cần phải thay đổi. Tôi quyết tâm rằng phải thực tiễn tình yêu thương được học từ Đức Chúa Trời ngay từ trong gia đình mình.
Kể từ khi “tuyên bố lời yêu thương”, chồng tôi đã và đang thực hiện không sót một ngày nào. Để đền đáp lại điều đó, tôi cùng con gái mỗi sáng tiễn chồng ra trước cửa, vừa cúi chào 90 độ vừa hô lên tràn đầy năng lượng rằng:
“Hãy đi cẩn thận và an toàn nhé ạ!”
Ban đầu, cả tôi và chồng đều cảm thấy ngượng ngùng, nhưng bây giờ nếu thiếu lời chào tạm biệt đầy yêu thương thì chúng tôi sẽ đều thấy trống vắng. Khi thay đổi suy nghĩ và hành động để bày tỏ tình yêu thương và sự quan tâm, tôi cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy và tiếng cười như được nhân lên gấp bội.