Cách đây không lâu, tôi đã về thăm mẹ sống ở quê. Ánh mắt mẹ nhìn tôi chan chứa tình yêu thương không thể diễn tả thành lời. Lúc tôi chuẩn bị rời đi sau khi dành thời gian ở cùng mẹ và trò chuyện, mẹ đã quay lưng đi và lau nước mắt.
Hồi nhỏ, tôi đã không biết tấm lòng thể này của mẹ. Tôi thường đi qua đi lại dưới ánh đèn đường trong khi oán trách mẹ ngày nào cũng đi làm về muộn.
Tôi đã từng như thế, nhưng nhờ có vợ mà tôi đã cảm nhận được tình yêu thương của mẹ. Sau khi tan làm trở về, tâm trạng tôi rất vui vì có vợ chào đón ấm áp, các con trai thì vừa cười vừa ùa vào lòng tôi. Khi để cơ thể mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi, tôi dõi theo vợ đang làm việc nhà không ngừng nghỉ và chăm sóc chu đáo cho các con. Trước đây, tôi đã coi việc vợ phải vất vả gánh vác công việc chăm sóc gia đình là điều đương nhiên. Giờ tôi đã thấy được tình yêu thương và hy sinh của “mẹ” từ người vợ thể ấy. Chắc hẳn mẹ tôi đã rất vất vả, luôn chạy đôn chạy đáo để chăm lo cho gia đình trong thời kỳ khó khăn và nghèo đói. Tôi đã là đứa trẻ non nớt chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.
“Sao anh lại nhìn em như thế?”
Có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm và chìm đắm trong suy nghĩ nên vợ đã cất lời hỏi tôi.
“Vì trông em đẹp quá…”
Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đến vợ vì cô ấy đã làm một người “mẹ” tận tụy, hầu cho tôi có được sự nhận thức sâu sắc. Và thông qua bài viết này, tôi cũng muốn gửi lời cảm tạ đối với mẹ, người đã vất vả để nuôi tôi khôn lớn.