Sau khi tiếp nhận Đức Chúa Trời và bắt đầu sinh hoạt tín ngưỡng, tôi đã nhận thấy một số đặc điểm ở Siôn mà không thể thấy ở bất cứ nơi nào khác.
Trước hết, rất khó để xác định ai lớn tuổi hơn trong các thánh đồ, và ai đã đi Hội Thánh lâu hơn. Đó là vì không ai có thẩm quyền đặc biệt hơn người khác. Thứ hai, tất cả mọi người đều tích cực tham gia học Kinh Thánh, dọn dẹp và làm công việc phụng sự dù không ai yêu cầu.
Đây là cảnh tượng khó hiểu đối với tôi, người đã quen với hệ thống phân cấp nghiêm ngặt trong đời sống xã hội. Theo kinh nghiệm của tôi, về cơ bản, “tập thể” có những đặc điểm khó kiểm soát nên cần phải có chế độ thượng mệnh hạ phục (bề trên ra lệnh, bề dưới phải vâng phục). Nếu hai người ở vị trí tương đồng, họ có xu hướng tiến hành công việc bằng cách phân biệt cấp trên và cấp dưới, thậm chí dựa trên tuổi tác hoặc kinh nghiệm. Tuy nhiên, thật ngạc nhiên là ở trong Siôn, nhiều thánh đồ làm việc giống như ai cũng đồng một thể mà không cần đến điều đó.
Khi số lần đến Siôn ngày một nhiều hơn, tôi đã có thể sơ bộ nhận ra ai đã sinh hoạt đức tin lâu hơn và đang ở vị trí chăm sóc cho các người nhà. Điều thú vị là họ chính là những người làm việc siêng năng hơn, lắng nghe người khác nhiều hơn và khiêm tốn hơn; có nghĩa rằng đó là những người không nổi bật vì họ không cố gắng thể hiện bản thân. Khi nhận ra sự thật đó, tôi đã nghĩ: “Sao những người đi trước lại có thể như vậy được nhỉ?”. Tôi nghĩ điều này thật tuyệt vời.
Một ngày nọ, khi đức tin của tôi đang trưởng thành nhờ sự hỗ trợ và khích lệ của các người nhà, tôi đã tìm thấy manh mối để giải quyết những thắc mắc của tôi trong lúc đọc Kinh Thánh.
“Nhưng Ngài phán cùng môn đồ rằng: Các vua của các dân ngoại lấy phép riêng mình mà cai trị, những người cầm quyền cai trị được xưng là người làm ơn. Về phần các ngươi, đừng làm như vậy; song ai lớn hơn trong các ngươi phải như kẻ rất nhỏ, và ai cai trị phải như kẻ hầu việc.” Luca 22:25-26
Có lẽ bởi tôi đã quá mệt mỏi khi phải nghe theo những chỉ thị của cấp trên khó tính ở nơi làm việc, hay vì đây là sự dạy dỗ mà tôi hoàn toàn không nghĩ đến, nên tôi đã không thể rời mắt khỏi những lời trong Luca chương 22. Hết thảy các người nhà đi trước hầu việc người khác trong sự vâng phục lời của Đức Chúa Trời đều trông thật tuyệt vời. Tôi cũng rất biết ơn vì họ đã giang tay giúp đỡ tôi, vốn chỉ là một trong số rất nhiều người trên thế gian.
Không lâu sau, tôi lại càng xúc động hơn khi nghe lời giảng đạo rằng chúng ta nên noi theo tấm gương của Đức Chúa Trời, là Đấng Chí Cao đã hầu việc chúng ta ở vị trí thấp nhất. Ở thế gian này có người có quyền lực nào lại cho thấy tấm gương hầu việc người ở vị trí thấp hơn mình đến thế này chứ!
Trong bất cứ đoàn thể nào cũng vậy, nếu mọi người đều làm theo tấm gương của Đức Chúa Trời thì sẽ không còn ai gặp khó khăn trong các mối quan hệ cá nhân nữa. Không khí của cuộc họp cũng sẽ trở nên tươi sáng hơn và tiếng cười sẽ không ngừng ngớt, giống như ở Siôn bây giờ vậy.
Trong thời gian tôi được các anh em hầu việc, ở Siôn đã có thêm nhiều người nhà đặt bước chân đầu tiên trong đức tin. Và bất giác, tôi thấy mình cũng đang hầu việc các người nhà mới trong khi noi theo tấm gương của Cha Mẹ và các anh em đã học trước tôi.
Trông thấy các người nhà mới tiếp nhận lẽ thật hòa hợp với những người nhà khác, tôi cảm thấy thật tự hào dù mình chưa làm được điều gì đặc biệt. Cảm giác giống như đang mở món quà mà Đức Chúa Trời ban cho các con cái hầu việc lẫn nhau vậy.
Đức mục hầu việc của Nước Thiên Đàng mà Đức Chúa Trời đã dạy dỗ chúng ta là kim chỉ nam cho cuộc đời tôi, và là kho báu lớn trong tấm lòng tôi. Tôi sẽ không quên điều này dù chỉ trong khoảnh khắc mà sẽ khắc sâu trong lòng và sử dụng nó như một thanh gươm sắc bén để cắt đứt bản tính kiêu ngạo của tôi.