Gia đình liên hiệp trong thời gian khó khăn
Gye Gyeong Nam từ Seoul, Hàn Quốc
Một hôm, chồng tôi tan làm và về nhà với đôi chân tập tễnh. Khi tôi hỏi có chuyện gì, anh nói đã bị ngã trong vụ tai nạn ô tô và chân anh đang đau nhói. Chồng tôi đã không đến viện mà đi thẳng về nhà vì nghĩ mình không sao. Tôi đã lo nó có thể để lại di chứng sau này. Tôi đã chỉ bôi thuốc và chườm đá lên đầu gối đang bầm tím cho anh. Tôi hy vọng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra theo lời chồng, rằng qua một đêm chân anh sẽ ổn.
Hôm sau, chồng tôi nói sẽ đến gặp bác sĩ. Bác sĩ nói anh ấy cần phẫu thuật dây chằng đầu gối. Dù ngã nhẹ nhưng anh ấy cần được phẫu thuật. Lòng tôi nặng trĩu.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy biết ơn vì biết đâu mọi sự đáng nhẽ có thể đã tệ hơn. Biết tin, hai con trai đã an ủi tôi rằng “Mẹ đừng lo. Đức Chúa Trời sẽ giúp đỡ chúng ta.”
Vào ngày phẫu thuật, khi chồng tôi được đưa vào phòng mổ, tôi nói với anh rằng hãy cầu nguyện lên Đức Chúa Trời. Anh đã đồng ý và làm theo. Tôi đã được cảm động khi nghe lời đáp từ chồng.
Rồi chồng tôi được đưa vào phòng phẫu thuật. Con trai út và tôi cùng cầu nguyện trong phòng bệnh, chờ đến khi ca phẫu thuật kết thúc. Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Thật cảm tạ biết bao! Con trai cả đã đến sau khi kết thúc công việc bán thời gian và tình nguyện ở lại chăm sóc bố khi nghe bác sĩ nói rằng bệnh nhân sẽ đau rất nhiều trong ngày đầu tiên phẫu thuật. Con trai còn nói không thể để mẹ một mình trong phòng bệnh nam nữa.
Thời gian chồng tôi nằm viện, hàng ngày, hai con trai đã thay phiên nhau gội đầu cho bố, giúp bố cạo râu, ăn uống và chuyện trò cùng bố.
Một hôm, trên đường về nhà, tôi đã nói chuyện với con út.
“Thật đáng cảm tạ vì tất cả mọi thứ phải không con? Bố con không bị thương nặng, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ và giờ đang hồi phục nhanh chóng.”
“Mẹ ơi, mẹ có biết đặc trưng của con cái Đức Chúa Trời là gì không?”
“Là gì vậy?”
“Khi bị thương một chút, họ sẽ cảm tạ vì không bị thương nặng. Khi bị thương nặng, họ sẽ cảm tạ Đức Chúa Trời vì đã cứu sống họ. Và đến những ngày cuối cùng của cuộc đời, họ cảm tạ vì họ có thể đến Nước Thiên Đàng.”
“Con nói đúng đó. Hahaha!”
Con trai út và tôi cùng cười một hồi lâu.
Chồng tôi đã hồi phục nhanh chóng và được xuất viện sớm.
Về đến nhà, chồng tôi nói rằng “Anh rất lo lắng trước khi vào phòng phẫu thuật, nhưng anh đã yên tâm vì cầu nguyện theo lời khuyên của em. Có vẻ bác sĩ đã làm việc đến 150% khả năng của mình, và hai con trai chúng ta cũng đã làm rất tốt. Cảm ơn cả nhà mình.”
“Bố đừng lo. Con trai cả của bố luôn ở đây!”
“Con cũng đang ở đây. Vậy nên bố hãy mau khỏe lại nhé!”
Chồng tôi đang tập luyện hồi phục chức năng rất chăm chỉ. Anh ấy đang hồi phục nhanh hơn bất cứ bệnh nhân nào. Bằng cách này, chồng tôi đã đến gần hơn với Đức Chúa Trời nhờ vào tình yêu thương của Ngài. Tôi tin rằng Đức Chúa Trời đã ban phước lành lớn khi chúng tôi liên hiệp làm một trong khi trông cậy vào Đức Chúa Trời và dâng cảm tạ ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn.
Gia đình tôi sẽ cảm tạ không thôi để niềm hạnh phúc này được tiếp diễn dài lâu.