“Ta là người chăn hiền lành; người chăn hiền lành vì chiên mình phó sự sống mình. Kẻ chăn thuê chẳng phải là người chăn, và chiên không phải thuộc về nó, nếu thấy muông sói đến, thì nó bỏ chiên chạy trốn; muông sói cướp lấy chiên và làm cho tản lạc. Ấy vì nó là kẻ chăn thuê, chẳng lo lắng chi đến chiên. Ta là người chăn hiền lành,… Nầy, tại sao Cha yêu ta: Ấy vì ta phó sự sống mình, để được lấy lại. Chẳng có ai cất sự sống ta đi, nhưng tự ta phó cho; ta có quyền phó sự sống, và có quyền lấy lại; ta đã lãnh mạng lịnh nầy nơi Cha ta.” Giăng 10:11-18
2000 năm trước, Đức Chúa Trời Cha đã giải thích rằng Ngài là “sự tồn tại phó sự sống mình vì chiên” với tư cách là “người chăn hiền lành”. Tôi đã rất xúc động và cảm giác có lỗi dâng trào lên trong lòng bởi lời rằng “Chẳng có ai cất sự sống ta đi, nhưng tự ta phó cho”. Đức Chúa Trời đã chọn con đường sự chết để đảm đương thay cái giá tội lỗi của con cái từng phản bội Ngài. Dù không có ai khuyên nhủ nhưng Ngài đã tự bước đi trên con đường ấy. Ấy là vì Ngài yêu thương chúng ta đến nỗi đã không hề do dự mà hạ xuống nơi đất thấp này và bước đi con đường thể ấy.
Không có tình yêu thương nào lớn hơn việc hy sinh mạng sống mình vì người khác. Đức Chúa Trời đã bước đi trên con đường khổ nạn thay cho chúng ta, những người đáng phải chịu hình phạt. Ngài chấp nhận sự đau đớn và thống khổ như đó là lẽ đương nhiên, Ngài vui mừng với việc có thể chịu thay nỗi thống khổ của con cái.
Giờ tôi đã nhận biết sự hy sinh và tình yêu thương của Cha Mẹ, tôi khẩn thiết trông mong được trở về quê hương trên trời thương nhớ để dâng cảm tạ trọn vẹn lên Đức Chúa Trời.