Hồi còn là học sinh tiểu học, tôi được dì dẫn đến một bệnh viện lớn mà không biết lý do. Khi tới nơi, tôi trông thấy một người quen thuộc đang mặc áo của bệnh nhân. Đó là mẹ tôi. Mẹ đã rất vui khi thấy tôi, thế nhưng ngay sau đó mẹ đã kêu lên.
“Ôi! Đau quá.”
Mẹ đã nói mẹ rất đau khi bác sĩ đổ thuốc sát trùng lên ngón tay đang quấn băng của mẹ. Vậy mà mẹ đã mỉm cười ngay khi nhìn thấy tôi. Vì mẹ cười nên tôi đã không thấy có gì là nghiêm trọng dù trông thấy các đầu ngón tay dính đầy máu của mẹ.
Mẹ đã xuất viện vào một tháng sau. Tôi nhận được cuộc gọi để gặp mẹ trước khi mẹ về nhà, và đã chờ đợi mẹ bằng sự phấn khích.
Một lát sau thì mẹ về. Mẹ mở rộng hai cánh tay để ôm tôi sau một thời gian dài không được gặp. Tuy nhiên, tôi đã sợ hãi trước bàn tay khác lạ của mẹ. Tôi đã hất tay mẹ ra và thốt ra lời nhận xét mà tôi vẫn tiếc nuối bởi đã nói ra.
“Tay mẹ kỳ lạ quá! Thật đáng sợ! Con sẽ không lại gần mẹ đâu.”
“Ôi, có chuyện gì vậy con? Nó không đáng sợ đâu. Không sao đâu.”
Dù mẹ vẫn cố gắng trấn an nhưng rốt cuộc, tôi vẫn không ôm lấy mẹ.
Đến khi trưởng thành tôi mới biết lý do mẹ đã bị thương lúc đó. Sau khi cha tôi đột ngột qua đời, mẹ đã phải làm việc trong một nhà máy. Vì không có đủ thời gian để nghỉ ngơi, nên mẹ đã gặp tai nạn đứt lìa nửa hai ngón tay trong khi đang làm việc. Dù bị thương nghiêm trọng nhưng mẹ vẫn cười với tôi bởi lo rằng tôi sẽ bị sốc.
Một lần tôi đã hỏi mẹ: “Mẹ đã nghĩ đến điều gì khi bị thương ở ngón tay ạ?”, rồi tôi đã nghẹn ngào khi nghe câu trả lời của mẹ.
“Mẹ đã bất ngờ đến mức không cảm thấy đau đớn nữa. Khi mẹ cố gắng cử động các ngón tay trong xe cấp cứu, chúng đã chuyển động. Mẹ cảm thấy nhẹ nhõm vì vẫn có thể tiếp tục làm việc.”
Trong tình huống khẩn cấp thể ấy mà mẹ đã chỉ lo lắng rằng mình sẽ không thể đi làm và sẽ khó khăn trong việc nuôi nấng các con cái. Dù không thể hiện ra nhưng chắc chắn mẹ đã phải rất đau đớn khi con gái xa lánh đôi bàn tay mẹ mà nói rằng chúng thật kỳ lạ. Ngay cả khi viết ra những dòng này ngay bây giờ, tôi cảm thấy thật có lỗi với mẹ, và nước mắt tôi đã trào ra.
Khi còn nhỏ, tôi đã sợ hãi và thậm chí là xấu hổ vì những ngón tay ngắn hơn người khác của mẹ, nhưng bây giờ tôi không còn cảm giác đó nữa. Đối với tôi, ngón tay của mẹ là những ngón tay đẹp nhất thế giới.