Một ngày nọ, đột nhiên lưng tôi đau nhức đến mức không thể cử động được, nói chuyện cũng khó khăn nữa. Đến buổi tối, cơn đau nhức càng tăng thêm nên dù việc rửa bát và việc nhà đang chồng chất như núi, tôi cũng không có cách nào khác ngoài việc phải nằm yên trong phòng. Ngay cả khi đã cố gắng để ngủ, tôi cũng không thể chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng. Vì đau lưng nên khó để nằm thẳng hoặc nằm nghiêng, thậm chí tôi còn bắt đầu ho và sốt nữa.
Đang khi một mình chịu đau đớn trong phòng, tôi chợt nghĩ đến người mẹ đã qua đời của mình. Trong lúc nghĩ đến cảnh mẹ từng đắp khăn ướt lên trán đang nóng và chăm sóc bên cạnh tôi, đột nhiên, một chiếc khăn ướt lạnh được đặt lên trán tôi. Đó là con gái lớn.
Con gái lớn thấy mẹ bị đau, không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, đặt khăn ướt lên trán, xoa bóp chân, thậm chí đến cả lòng bàn chân cho mẹ bằng đôi tay nhỏ bé. Tôi biết ơn đến đỗi đã rơi nước mắt. Dù mới chỉ 12 tuổi thôi, nhưng có vẻ bây giờ con gái lớn đã đủ trưởng thành để chăm sóc mẹ rồi. Khi con gái lớn chăm sóc mẹ, con gái nhỏ bên cạnh cũng vỗ nhè nhẹ để ru tôi ngủ.
Tôi cảm tạ Đức Chúa Trời vì Ngài đã ban cho tôi con gái xinh đẹp như thế này, và tôi có cảm giác như Đức Chúa Trời Mẹ đang chăm sóc tôi thông qua các con gái của tôi vậy. Và khi nghĩ đến lưng của Mẹ và chân của Mẹ đang làm việc cật lực ra sao vì các con cái phần linh hồn, tôi đã rơi nước mắt vì thấy có lỗi. Con xin dâng cảm tạ vô hạn lên Mẹ vì đã ban cho con một ngày ấm áp để suy nghĩ đến hy sinh và sự vất vả của Mẹ, cùng cảm nhận được tình yêu thương của gia đình. Thưa Mẹ, con yêu Mẹ.