Lúc tôi nhỏ, cha tiết kiệm lương hàng tháng, mua vật liệu xây dựng như gạch, xi măng, thép cây, xẻng v.v… thu gom ở sân nhà, và một mình cha xây dựng ngôi nhà. Bây giờ tôi vẫn nhớ hình ảnh của cha đầy bụi trên mặt và rớt mồ hôi trên trán vì đào mương. Trong mắt nhìn của tôi nhỏ bé thì dường như ngôi nhà tuyệt đối không được hoàn thành và không hiểu vì sao cha nỗ lực đến thế để xây nhà.
Khi tôi trưởng thành thì ngôi nhà mà cha xây dựng trong vòng nhiều năm cuối cùng được hoàn công. Ấy là ngôi nhà 2 tầng đẹp nhất giữa các ngôi nhà ở xung quanh. Bức tường ngoài được quét sơn bằng màu xinh đẹp, vườn dành cho mẹ, bên trong đầy sự ấm áp… Mọi góc trong nhà, từng một viêng gạch… Không có nơi nào không chứa tình yêu thương của cha.
Mỗi khi tan sở và về nhà thì tôi có thể cảm nhận được rằng sự vất vả của cha là điều có giá trị dường bao. Tôi cũng tưởng tượng xem tấm lòng của cha tự hào biết bao!
Thế rồi tôi kết hôn và sang nước khác, còn cha mẹ và em gái cũng sống ở nước khác nữa. Khi gia đình chúng tôi sống ổn định ở nước khác trong vài năm thì đành phải bán ngôi nhà hai tầng xưa.
Đi đến ngôi nhà ấy để lấy đồ đạc thì tôi nhìn kỹ các dấu vết trong phòng ngủ và phòng khách. Dấu vết trên bức tường mà tôi làm nên khi chơi với em gái, cửa sổ có tên tôi được khắc, chỗ từng có khung ảnh v.v… Tôi bật khóc vì nhớ những ngày tháng đã qua.
Cha không bao giờ mua đồ vì bản thân cha. Cha không cân nhắc đến chi phí, sẽ mất bao lâu, những điều mà cha phải từ bỏ cho đến khi xây dựng nhà. Một mực cung cấp không gian để gia đình tôi có thể sống an vui và hạnh phúc, cha mua vật liệu hàng tháng và xây dựng nhà một cách lặng lẽ trong thời gian lâu dài.
Dạo này, hầu như mọi người đều mua nhà được xây dựng sẵn hoặc thuê và sửa chữa từng chút một. Tuy nhiên ngôi nhà tôi rất đặc biệt. Vì đó là ngôi nhà mà cha đã dồn tình yêu thương, nhịn nhục và hiến thân để xây dựng. Liệu có bao nhiêu người trên thế gian đã sống ở nhà đặc biệt mà cha trực tiếp xây dựng đây?
Tôi chưa bao giờ biểu hiện tình yêu thương đối với cha hoặc bày tỏ tấm lòng biết ơn đối với nỗ lực của cha. Khi thấy đôi tay bị cứng của cha lớn tuổi, tôi xấu hổ vì đã không bày tỏ sự biết ơn tới cha, là người vất vả vì gia đình tôi.
Đối với cha, ngôi nhà là nơi giống như báu vật, nhưng đến lúc phải rời khỏi nhà ấy và đi nước khác thì cha không ngần ngại rời đi. Cho dù là ngôi nhà đẹp đẽ mà cha đã dồn sức xây dựng chăng nữa, nhưng nếu là ngôi nhà không có gia đình, dường như cha chẳng để tâm mấy đến ngôi nhà ấy. Điều quan trọng nhất là mọi thành viên gia đình ở cùng nhau.
Cha trở thành ngôi nhà tại bất cứ nơi nào chúng tôi ở. Tôi hạnh phúc vì có ngôi nhà được gọi là cha. Con cảm ơn mọi việc mà cha đã làm vì gia đình mình!