Tấm lòng của Mẹ

Choi Eun Hye từ Incheon, Hàn Quốc

1802 Xem

Chị tôi hơn tôi 1 tuổi. Vì chúng tôi cùng lứa tuổi, nên thường cãi nhau như bạn bè. Tuy nhiên, vào những lúc như vậy, cha mẹ lại mắng tôi. Tôi không thể chấp nhận được tư duy của cha mẹ dù họ có chăm sóc tôi tốt cỡ nào vì tôi nghĩ điều đó là không công bằng.

Khi bắt đầu đi làm, tôi dọn ra khỏi nhà và sống tự lập. Tôi đến thăm cha mẹ một tuần một lần. Đến một ngày, mẹ tôi, chị tôi và tôi đi đến trung tâm thương mại sau một thời gian dài.

Nhìn xung quanh chỗ này chỗ khác, rồi mẹ chỉ vào đôi giày đã cũ của chị tôi, và đi đến cửa hàng giày dép mua một đôi giày cho chị ấy. Tôi nghĩ, “Mẹ cũng sẽ mua cho tôi một đôi.” Nhưng sau khi mẹ mua giày cho chị xong thì đã đi ngay đến cửa hàng tạp hoá. Sau khi mua xong thì chúng tôi quay lại cửa hàng giày, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và nói,

“Mẹ ơi, con cũng sẽ mua giày ạ.”

“Cỡ giày của con quá nhỏ để mua ở đây.”

Như mẹ tôi nói, chân tôi quá nhỏ; nên cỡ giày của tôi rất hiếm. Nhưng tôi vẫn tha thiết muốn mua giày. Tôi nhấc một vài đôi theo sở thích của mình lên, nhưng mẹ tôi đã đúng; tất cả các đôi giày đều quá to đối với tôi.

Khi chúng tôi ra khỏi cửa hàng vì không còn lựa chọn nào khác, tôi đã bĩu môi tức giận. Tâm trạng trở nên nặng nề.

“Mẹ xin lỗi. Mẹ sẽ mua cho con sau ở cửa hàng chúng ta thường đến.”

Trên đường về nhà, mẹ tôi liên tục nói xin lỗi. Nhưng dù sao, điều đó cũng chẳng làm tôi thấy khá hơn. Suy cho cùng mẹ tôi yêu chị tôi như con ngươi trong mắt mẹ, trong khi đó tôi bị đối xử như đứa con rơi trong gia đình, tôi thậm chí còn nghĩ tôi có thể không phải là con ruột của mẹ nữa.

Chị tôi nhắn tin cho tôi khi tôi đang trở về nơi ở của mình.

‘Mẹ bảo em là mẹ sẽ mua giày cho em ở nơi khác mà. Vui vẻ lên nhé!’

Khi tôi đang cảm thấy u ám hơn, thì tin nhắn tiếp theo của chị đã khiến tấm lòng tôi đau đớn.

‘Chẳng phải mẹ đã mua cho em đôi giày thể thao đắt tiền hôm trước sao?’

Ồ, đúng vậy. Tôi cảm thấy thật đáng tiếc vì đã nổi giận với mẹ. Rồi tôi nhớ lại sự kiện quá khứ mà tôi đã hoàn toàn quên mất.

Khi chị tôi sinh ra, cân nặng của chị ấy đã ở dưới mức bình thường rất nhiều. Chị ấy đã lớn lên trong lồng ấp một thời gian. Sau đó chị ấy rất dễ bị ốm, điều này khiến mẹ tôi rất phiền lòng. Ngược lại, tôi đã sinh ra khỏe mạnh và cứng cáp như lệ thường.

Bố mẹ tôi đã quan tâm chị tôi hơn không phải vì họ phớt lờ tôi, mà vì họ đơn giản là lo lắng cho chị ấy người thường xuyên bị ốm. Và đương nhiên, có rất nhiều lần bố mẹ tôi đã đối xử với tôi tốt hơn chị gái tôi.

Mẹ muốn mua giày vì giày của chị tôi đã quá cũ. Tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình. Người phải xin lỗi là tôi, chứ không phải là mẹ.

Ngay lập tức tôi gửi tin nhắn cho mẹ.

‘Mẹ, con xin lỗi. Mẹ biết con yêu mẹ, phải không ạ?’

Sau một vài phút, mẹ tôi, người đã không giỏi nhắn tin lắm, đã gửi tin nhắn trả lời cho tôi.

‘ ^^ ’

Biểu tượng đơn giản thể hiện tấm lòng của mẹ.

Tôi còn non nớt mà luôn khăng khăng theo ý mình mà phàn nàn với mẹ. Tôi hành động tương tự ngay cả với Đức Chúa Trời Mẹ. Sau đó mẹ tôi cảm thấy có lỗi vì điều mà mẹ đáng lẽ phải nổi giận, và quan tâm tôi bằng tình yêu thương. Điều này cũng tương tự với Đức Chúa Trời Mẹ. Thật tệ vì tôi luôn nhận ra mọi điều chậm hơn một chút. Bây giờ tôi nên trưởng thành hơn, hầu cho có thể trở nên nụ cười của Mẹ.